dayhocvan.blogspot.com

dayhocvan.blogspot.com

dayhocvan.blogspot.com
dayhocvan.blogspot.com

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Nét bút tri ân: Viết về mẹ của con.....


Trích từ nhật kí của con……
Con trai tôi là đứa ăn trộm”. Mẹ đã bảo tôi như thế….. Chiều hè. Mẹ đi cắt cỏ. Tôi được đi cùng. Vườn chuối bên sông rộng ngút ngàn. Gió mát rười  rượi. Cỏ rất nhiều. Chỉ có một ngôi nhà nhỏ của chủ vườn. Đứa trẻ lớp một là tôi. Tò mò. Tôi vào ngôi nhà. Và trở ra với một túi xà phòng to đã dùng dở. Mẹ cần xà phòng. Mẹ rất tiết kiệm khi gặt. Chắc chắn mẹ sẽ vui sướng khi có túi xà phòng này. Mẹ cắt cỏ rất giỏi. Loáng một cái đã đầy gánh cỏ. Mồ hôi mẹ lấm tấm trên trán. Tôi khoe con có túi xà phòng cho mẹ. Mẹ thoáng hoảng hốt. Cầm túi xà phòng, mẹ buồn lắm và cố giấu nỗi buồn, sự thất vọng  bằng những bước đi nhanh về ngôi nhà. Tôi đi mà như chạy theo mẹ. Mẹ nói lạnh lùng trong thất vọng “ không ngờ con trai tôi là đứa ăn trộm….” Câu nói của mẹ như một mũi tên xuyên thấu vào tim tôi. Tôi đau đớn bàng hoàng. Vậy ăn trộm là như thế ư. Con đường trở về nhà dài như đường đến chân trời. Và trong tai tôi cứ văng vẳng câu nói của mẹ. Ám ảnh mãi về hành động ăn trộm của mình. Mẹ ơi! con còn bé bỏng! Con có biêt ăn trộm là như thế nào đâu? Nhưng con xin hứa từ bây giờ trở đi, con sẽ không bao giờ dám lấy của người khác làm của mình. Con sẽ là người trung thực và ngay thẳng. Mẹ đã dạy tôi bài học đầu tiên như thế!
Công mẹ nuôi dạy con thật khó nhọc. Những ngày mưa dầm cuối xuân gợi lại trong tôi những ngày tháng nào xa xôi lắm. Ngày ấy, mừa phùn mấy ngày liền. Đường làng lầy lội. Phân trâu bò tứ tung. Đường nhão nhoét, trơn như bôi mỡ. Trẻ con thường đùa nhau trông như cháo loãng. Chúng tôi đến trường bằng chiếc gậy tre nhỏ để chống thật vững cho khỏi ngã. Tôi bị cảm nhẹ nhưng vẫn đến lớp. Sắp tan trường, trời mưa to. Tôi thấy mẹ đã đứng chờ ở cổng trường từ bao giờ. Mẹ bảo lên lưng mẹ, để mẹ cõng. Rồi mẹ đi tắt lối cánh đồng có cỏ cho đỡ trơn và về nhà gần hơn. Ngôi trên lưng mẹ có nhịp êm êm theo từng bước chân. Tôi nghẽ rõ tiếng tim mẹ đập thình thịch….Nhưng bờ cỏ trơn, tôi thì nặng, thỉnh thoảng mẹ trượt chân, nhưng mẹ đã cố bấm ngón chân vào cỏ để hãm lại. Về đến nhà, trời thì lạnh mà mồ hội mẹ lấm tấm trên trán và thấm qua lớp áo ướt cả lưng. Ngón chân mẹ tóe máu. Tôi nhìn mà xót xa. Chắc mẹ đau lắm…..
Tôi đi học đại học, sau đó hai năm, em tôi cũng vào đại học. Bố mẹ hạnh phúc  và hãnh diện với họ hàng làng xóm. Những gánh nặng học phí và tiền ăn ở của chúng tôi đè nặng lên cả nhà. Bố mẹ phải xoay sở tất cả để có tiền cho tôi ăn học. Nỗi vất vả của gia đình lại tăng lên bộn bề. Bàn tay bố như chai sần hơn, lở loét nhiều vì xi măng ăn mòn. Những vệt chân chim hiện rõ, và khuôn mặt mẹ trở nên u tối, nặng nề. Cả nhà ít nói hơn, vì ai cũng vất vả nhiều rồi. Ai cũng thấu hiểu sự hi sinh của người khác. Nhưng mẹ vẫn âm thầm chịu đựng hơn cả. Tôi biết vì vất vả khổ cực, con người ta càng trở nên ích kỉ, và tự cho mình cái quyền làm khổ người khác. Nhưng mẹ không hề kêu than nửa lời với chúng tôi. Lúc nào mẹ cũng lo chúng tôi ăn uống không đầy đủ, lo lắng chúng tôi có quá nhiều thiếu thốn. Còn mẹ chẳng hề nghĩ gì đến bản thân mình. Có lúc thương mẹ quá, tôi thấy mình quá ích kỉ…. Tôi thực tập sự phạm ở thành phố. Tôi hết tiền ăn ở mà không về được vì ngày mai phải giảng bài chấm điểm. Mẹ đã đạp xe 25 km mang tiền cho tôi. Mẹ bảo con ăn tiêu phải tiết kiệm, chứ em gái con cũng đang cần tiền….Rồi mẹ đưa tôi một gói tiền to, có mấy đồng tiền chẵn, còn toàn những tờ hai nghìn, năm trăm đồng. Hẳn một xập rất dầy, những đồng tiền nhàu nát, úa màu, thấm bao mồ hôi và sự chắt chiu dành dụm từng quả trứng, nải chuối của mẹ….. Mẹ bảo: con gọi điện mẹ vội quá nên không đổi tiền chẵn được. Tôi cầm tiền mà rưng rưng nước mắt…..Tôi học hành tốn kém của mẹ biết bao nhiều tiền, những đồng tiền màu xanh,  màu hồng có in hình Bác Hồ. Nhưng những đồng tiền lẻ nhàu nát ấy, tôi đâu dám tiêu hết, tôi sẽ để dành cho riêng mình….Tôi cố giấu những giọt nước mắt nghẹn ngào…. Tôi không muốn làm mẹ buồn vì cái nghèo khó và vất vả…. Mẹ! Con thương mẹ quá! Mẹ đã hi sinh tất cả vi tương lai của con!
Gia đình trong tôi là những bữa cơm sum họp đầm ấm. Và những kỉ niệm về tuổi thơ ngọt ngào của tôi trở về qua lời kể của mẹ như mới ngày hôm qua. Mẹ nhớ mãi….Tôi  sinh ra bụ bẫm như đứa trẻ trong tranh. Tôi bụ bẫm nhất xã, không ai bằng. Rằng tôi rất ngoan, ăn xong là ngủ chứ không một tiếng khóc. Nếu không phơi tã lót thì không biết nhà có trẻ thơ…Rồi chuyện tôi bị côn trùng đốt sưng đùi. Ông y tá xã đoán tôi bị áp xe, phải tiêm kháng sinh. Bằng linh cảm, mẹ đoán tôi không thể bị áp xe được, bé thế này mà bị tiêm kháng sinh thì không lớn được. Mẹ lại ôm tôi lên bệnh viện và tôi đã không bị tiêm…. Có khi nhớ mẹ, tôi gọi điện về: A lô, mẹ đấy à? Con à, con khỏe không? ăn uống tốt chứ? Dạo này còn đau bụng không? Đêm ngủ nhớ lấy chăn mỏng đắp ngang bụng đấy. Chú ý giữ gìn sức khỏe. Công việc con thế nào? Đi xe máy cẩn thân, vừa rồi ở quê có nhiều người bị tai nạn xe máy chết đấy. Mẹ  lo lắm… Tôi chưa kịp hỏi han gì thì mẹ đã quan tâm hỏi thăm, lo lắng tôi như thế đấy. Và tôi thót tim lo sợ một ngày không con nghe thấy tiếng nói của mẹ….
Tôi được sinh ra, lớn lên, trưởng thành trong tình yêu, sự quan tâm dạy bảo và sự hi sinh vô bờ bến của mẹ như thế đấy. Dù đi bất cứ đâu, chiêm ngưỡng biết bao cảnh đẹp trên đất nước, nhưng tôi vẫn thấy quê nhà đẹp nhất vì ở đó có công trình vĩ đại là Trái tim người mẹ. Thật hạnh  phúc biết bao khi có cảm giác mẹ luôn ở bên che chở cho mình. Vì với mẹ con còn bé bỏng lắm! Mẹ hãy ở bên con mãi mãi mẹ nhé!

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

bai viet rat hay